Đất nước có cần nhiều tiến sĩ như vậy không?

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

Một vấn đề đang thu hút sự chú ý của dư luận là Bộ Giáo Dục và Đào tạo (GD-ĐT) Việt Nam lấy ý kiến cho dự thảo đề án Nâng cao năng lực đội ngũ giảng viên, cán bộ quản lý các cơ sở giáo dục giai đoạn 2018-2015, tầm nhìn 2030. Trong đó, trọng tâm của đề án là chi 12.000 tỷ đồng để đào tạo thêm 9.000 tiến sĩ đang khiến dư luận nảy sinh nhiều ý kiến phản đối.

Việc xã hội lo ngại về chất lượng cũng như tính khả thi của đề án này không phải là không có cơ sở. Bởi trong thời gian qua, các câu chuyện về những “lò” đào tạo tiến sĩ siêu tốc không còn xa lạ tại Việt Nam. Bên cạnh đó, nhiều đề tài luận án tiến sĩ còn bị đánh giá quá nhỏ bé, chưa xứng tầm như: “Đặc điểm giao tiếp với dân của Chủ tịch UBND xã”, “Hành vi nịnh trong Tiếng Việt”, hay mới đây là “Nghệ thuật chữ trên bìa sách”… Không những thế, nhiều người học tiến sĩ chỉ như là một cách hợp thức hoá các chức vụ đã được “qui hoạch”, chứ không phải vì muốn mang lại lợi ích cho cộng đồng. Cho nên, không phải cứ có bằng cấp cao là thì nền khoa học, giáo dục sẽ đổi khác.

Đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao cho mỗi quốc gia là điều rất cần thiết, nhất là trong thời đại công nghiệp 4.0 như hiện nay. Tuy nhiên, vấn đề khiến nhiều người băn khoăn là tại sao phải chi 12.000 tỷ đồng để đào tạo 9.000 tiến sĩ trong khi những tranh luận về “lạm phát” tiến sĩ vẫn chưa ngã ngũ?

Việt Nam hiện nay có khoảng 9.000 giáo sư, phó giáo sư và trên 24.300 tiến sĩ, nhưng kết quả nghiên cứu khoa học của Việt Nam tụt xa so với các nước trong khu vực. Cụ thể, trong thời gian 10 năm (từ 1996-2005), các nhà khoa học Việt Nam chỉ công bố 3.456 công trình nghiên cứu khoa học trên các tạp chí thuộc danh mục ISI. Kết quả này chỉ bằng 1/5 so với Thái Lan; 1/3 so với Malaysia; và 1/14 so với Singapore.

Nguyên nhân của thực trạng trên là do công tác đào tạo và trọng dụng nhân tài tại Việt Nam đang tồn tại quá nhiều bất cập. Với những tiến sĩ được đào tạo trong nước thì chất lượng rất thấp, do các cơ sở đào tạo trong nước thường dễ dãi, chạy theo số lượng, đào tạo qua loa.

Trong khi đó, nếu gửi tiến sĩ đi đào tạo ở nước ngoài thì rất nhiều người không chịu trở về sau khi tiêu tốn của ngân sách số tiền lớn. Còn với những giảng viên trẻ chấp nhận về thì lại hay bị chèn ép bởi những giảng viên khác có địa vị, quyền lực hành chính lớn hơn quyền lực học thuật. Chán chường khi chuyên môn, học thuật không được sử dụng và đãi ngộ tương xứng, rất nhiều trường hợp đã phải ra đi.

Đào tạo tiến sĩ là một công việc không thể vội vàng. Đây là bậc học đòi hỏi những tiêu chí, tiêu chuẩn khá cao về trình độ ngoại ngữ, công nghệ thông tin, chuyên môn. Hơn nữa, đất nước cần một đội ngũ tinh hoa cho đổi mới chứ không phải người thầy có nhiều bằng cấp nhưng lại không làm được gì.

Điều này đòi hỏi cả người đi học và đơn vị đào tạo phải hết sức nghiêm túc và có trách nhiệm chứ không thể đào tạo một cách ồ ạt. Trước kia, Bộ GD&ĐT từng đưa ra đề án 911 với mục tiêu đào tạo 20.000 tiến sĩ vào năm 2020. Tuy nhiên, đề án 911 đã phải ngưng hoạt động nửa chừng vì không đạt được mục tiêu theo kế hoạch.

JPEG - 45.8 kb
Đề án 911 với mục tiêu đào tạo 20.000 tiến sĩ đến năm 2020 phải ngưng vì không thể đạt được mục tiêu theo kế hoạch đặt ra. Ảnh: Tiin.vv

Điều đáng bàn ở đây là Bộ GD-ĐT chưa một lần tổ chức tổng kết, đánh giá thất bại của đề án 911 đã vội vàng xây dựng đề án mới có mục tiêu tương tự. Sự kiện này làm cho không ít người phê phán Bộ Giáo dục. Với chức năng “đào tạo con người” nhưng cứ tư duy theo kiểu nhiệm kỳ, “vẽ” đề này án nọ để chia chác thì tiền thuế của dân đóng bao nhiêu cho đủ.

Có lẽ vào thời điểm hiện tại, chẳng có một quốc gia nào, ngoại trừ Việt Nam lại có kế hoạch tài chính để đào tạo tiến sĩ giống như doanh nghiệp sản xuất một sản phẩm để tung ra thị trường.

Gần 500 triệu USD là một số tiền không hề nhỏ, và đó cũng là tiền thuế của dân. Sẽ thiết thực hơn nếu để tiền đó đầu tư cho cơ sở vật chất giáo dục vùng cao. Thật bất hợp lý khi mà nhiều nơi còn thiếu trường thiếu lớp, trẻ em không được đến trường mà lại đầu tư số tiền khổng lồ vào dự án không ai chắc chắn sẽ thành công.

Chạy theo bằng cấp sẽ chỉ hao tổn nguồn lực cho quốc gia. Về lâu dài thay vì đào tạo mới tràn lan, Bộ GD-ĐT nên tận dụng nguồn lực từ những người có trình độ tiến sĩ đang làm việc tại các Viện nghiên cứu để kiêm nhiệm việc giảng dạy. Ngoài ra, cũng có thể xây dựng cơ chế kéo dài thời gian làm việc của các giảng viên có trình độ đã đến tuổi nghỉ hưu, để tận dụng chất xám, kinh nghiệm của nhóm đối tượng này.

Bên cạnh đó, một câu hỏi lớn khác được đặt ra là có cần thiết phải có nhiều tiến sĩ như vậy không? Vấn đề của đổi mới giáo dục không phải là có thật nhiều tiến sĩ trong ngành, một đất nước giỏi cũng không nhất thiết phải có nhiều tiến sĩ.

Việt Nam đang có những nông dân rất sáng tạo, nhiều sáng kiến nhưng lại không được quan tâm. Vì sao những người nông dân chân đất chế tạo, cải tiến đủ thứ máy móc lại không được mời nói chuyện với sinh viên? Những người như họ có giá hơn tiến sĩ rởm rất nhiều. Hãy hỗ trợ họ thay vì đào tạo ra những tiến sĩ không có năng lực, không giúp được gì cho đất nước.

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print

BÀI MỚI

HRW đưa ra lời kêu gọi trước dịp diễn ra tiến trình Rà soát Định kỳ Phổ quát (UPR) chu kỳ IV đối với Việt Nam ngày 7/5/2024. Nguồn: HRW

HRW kêu gọi LHQ gây áp lực để Việt Nam cải thiện nhân quyền

Tổ chức Theo dõi Nhân quyền hôm 22/4 hối thúc các quốc gia thành viên Liên Hiệp Quốc nên tận dụng đợt rà soát hồ sơ nhân quyền sắp tới của Việt Nam tại Hội đồng Nhân quyền LHQ để gây áp lực buộc Hà Nội chấm dứt đàn áp những người bất đồng chính kiến và các quyền cơ bản.

Việt Nam sẽ trải qua cuộc chính biến trong thời gian tới?

Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ sẽ từ chức hay không sau khi trợ lý thân tín Phạm Thái Hà bị bắt? Tình hình chính trị Việt Nam sẽ ra sao trong thời gian tới khi thượng tầng chính trị đang rối loạn? Liệu cuộc sát phạt giữa hai phe trong đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ khiến nền kinh tế, chính trị trong nước bất ổn? Và làm sao để có được nền tự do dân chủ cho Việt Nam…

Đó là những vấn đề được phân tích sâu hơn trong hội luận của RFA, mời quý vị cùng theo dõi: Ông Lý Thái Hùng – Chủ tịch Đảng Việt Tân và Luật sư Vũ Đức Khanh – Tổng Thư ký Liên minh Dân tộc Việt Nam.

Tại sao Tập và Biden chọn gửi thông điệp về Đài Loan vào cùng một ngày?

Gần chín năm sau hội nghị thượng đỉnh lịch sử vào năm 2015, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và cựu Tổng thống Đài Loan Mã Anh Cửu đã bắt tay nhau một lần nữa tại Bắc Kinh hồi tuần trước.

Hôm đó là ngày 10/04/2024, và trong cùng ngày tại Washington, Tổng thống Mỹ Joe Biden đã đón tiếp Thủ tướng Nhật Fumio Kishida tại Nhà Trắng.

Phải chăng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi các cuộc thảo luận chính trị này được tổ chức trong cùng một ngày ở hai bên bờ Thái Bình Dương?

Trụ sở Ngân hàng Nhà nước Việt Nam ở Hà Nội. Ảnh: Reuters

Việt Nam giải thích về 24 tỷ USD cứu SCB, chuyên gia nói ‘thuốc chữa bệnh’ quan trọng hơn ‘thuốc bổ’

Ngân hàng Nhà nước Việt Nam hôm 19/4 lên tiếng nói rằng việc “bơm tiền” quy mô lớn là để cứu cho Ngân hàng SCB không sụp đổ, không làm ảnh hưởng đến hệ thống tài chính quốc gia và sự an toàn của hệ thống các ngân hàng thương mại. Tuy nhiên, chuyên gia kinh tế của VOA cho rằng khoản bơm hàng chục tỷ đô la trên chỉ là liều “thuốc bổ,” tạm thời hồi sức cho một bệnh nhân đang lâm trọng bệnh, biện pháp tái cơ cấu được giám sát chặt chẽ và minh bạch mới là liều thuốc chữa bệnh cho SCB và cả hệ thống ngân hàng Việt Nam.